Độ dài: 693,390 chữ. Số chương: 216. Truyện kể lại một quá trình luyện cấp của nữ chính, từ cấp 1 đến 100. kết thúc là khi hệ thống nâng cấp sang giai đoạn thứ hai và nữ chính là người đầu tiên bị thổi bay đến đó. Cho nên truyện không có kết thúc "kết thúc" nhé.
Người yêu Ngao Tường bây giờ vẫn bị phong bế sáu giác quan, việc giải pháp phong bế sáu giác quan này rất phiền phức, thậm chí còn có thể xuất hiện một chút nguy hiểm. Nếu người thanh niên này thuận tay giải phong ấn cho Tiểu Ngọc thì sẽ không cần tốn công nữa.
Có thể trở thành Yêu Vương trong Yêu tộc, trí tuệ chắc chắn không kém loài người. Sau đòn tấn công vừa rồi, Yêu Vương đã nhìn ra Vân Lạc phải bận tâm bảo hộ La Chinh. Vậy nên sau đó, nó vừa tấn công Vân Lạc dồn dập, vừa đột ngột tung đòn về phía La Chinh.
Truyện Bách Luyện Thành Yêu của tác giả Lạc Nguyệt Truy Phong, Truyenhub tổng hợp tất cả các nguồn mà bạn có thể đọc được truyện này
Bách Luyện Thành Tiên. Due to a planned power outage on Friday, 1/14, between 8am-1pm PST, some services may be impacted.
Vay Nhanh Fast Money. Nội dung Cảnh Giới Luyện Nhục Cảnh, Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh.... La Chính Vì Gái Mà Bị Đày Làm Nô Bộc. La Bái Nhiên Tham Vọng Đầy Mình La Chính Lại Vì Gái Mà Đâm Đầu Tu Luyện La Gia Trong Phủ Nước Sôi Lửa Bỏng, Tranh Giành Kịch Liệt... Thôi Thì Đọc Tiếp Sẽ Biết 1 Thanh Niên Dại Gái Tu Luyện Võ Công = Xem thêm
Thể loại võng du trí não, nữ cường vô sỉ, biến thái, hoanguyendinh tự 3cĐộ dài 693,390 chữSố chương 216Truyện kể lại một quá trình luyện cấp của nữ chính, từ cấp 1 đến 100. kết thúc là khi hệ thống nâng cấp sang giai đoạn thứ hai và nữ chính người đầu tiên bị thổi bay đến đó. Cho nên truyện không có kết thúc "kết thúc" Luyện Thành Yêu Thể loại võng du trí não, nữ cường vô sỉ, biến thái, hoanguyendinh tự 3cĐộ dài 693,390 chữSố chương 216Truyện kể lại một quá trình luyện cấp của nữ chính, từ cấp 1 đến 100. kết thúc là khi hệ thống nâng cấp sang giai đoạn thứ hai và nữ chính... là người đầu tiên bị thổi bay đến đó. Cho nên truyện không có kết thúc "kết thúc" nhé. Chương Mới NhấtChương 107 Quy tắc Đồ Long, điều thứ ba Chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lựcChương 106Chương 105 Đồ Long quy tắc thứ nhất Tốt nhất đừng chọc nóDanh sách chươngChương 1 Chương 1 Hai tên newbie người chơi mới gà mờChương 2 Học sinh tiểu họcChương 3 Thăng cấp như ngồi hỏa tiễnChương 4 Sâu, ngươi thật nham hiểmChương 6 Túy ông chi ýChương 7 Hợp tình lý, ngoài ý liệuChương 8 Bỏ trốn mất dạngChương 9 Tôi rất thích côChương 10 Trân ái tánh mạng, rời xa PKChương 11 Mỗi người mỗi ngảChương 12 Ngũ Tặc ĐoànChương 13 Kế sách của NhệnChương 14 Tiểu thành phẩm và bánh baoChương 15 Ngôi mộ hoa lệ nhấtChương 16 Ai trâu bò hơn aiChương 17 Ánh trăng đêm nay thật đẹp a~Chương 18 Nhện cướp ngụcChương 19 Cát hung chưa biếtChương 20 Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngụcChương 21 T virus? Sinh Hóa Nguy Cơ Resident Evil?Chương 22 Tôi là đầu lĩnh của đạo tặc đoànChương 23 Tiểu vũ trụ bộc phát hay là nhân phẩm bộc phát?Chương 24 Siêu cấp sét đánh vô địch mũi tênChương 25 Thị Tước Vũ GiảChương 26 Cung linh linh hồn của cây cungChương 27 Rời khỏi Yêu Hồ tộc, hướng tới chốn phồn hoaChương 28 Chết cũng không bỏ quaChương 29 Không cắt được đuôiChương 30 Bài tiến lên quyết định thắng thuaChương 31 Khách không mời mà tới ăn trộmChương 32 Tôi trở thành danh nhân rồiChương 33 Thọc gậy bánh xe, thù không đội trời chung 1234 123 Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyệnBÌNH LUẬN TRUYỆN
Nếu những lời này do người khác nói ra, mọi người còn có thể cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa. Hứa Hưu tiến vào Chiếu Thần Cảnh cũng được một thời gian rồi. Mặc dù trong nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh thì hắn cũng không phải là người mạnh nhất, nhưng nếu đối diện với một tên Nửa Bước Tiên Thiên nho nhỏ thì cũng như mãnh hổ đấu với một con kiến mà thôi. Từ bao giờ Chiếu Thần Cảnh lại trở nên yếu ớt như thế, bị Nửa Bước Tiên Thiên chèn ép? Mọi người không thể tin nổi lời Vân Lạc nói, nhưng tất cả đều biết rõ tính cách của nàng. Nàng là người ngay thẳng, không bao giờ giả bộ hay nói dối. Nếu nàng đã nói thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên kia suýt giết chết Hứa Hưu thì chắc chắn việc này có thật. “Vân Lạc, ngươi nói thật sao?” Hình Thiên Tố vẫn khó mà tin nổi. “Đúng vậy! Nếu ta không ra tay thì Hứa Hưu đã chết rồi.” Vân Lạc thản nhiên đáp. Tất cả mọi người đều trầm mặc, khi một lần nữa đánh giá La Chinh thì trong mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc quái dị. Thực lực của Nửa Bước Tiên Thiên lại có thể chèn ép Chiếu Thần Cảnh, tên này là yêu quái phương nào? Giờ phút này, sắc mặt Hứa Hưu giống hệt như quả hồng chín, đỏ đến mức khiến người khác nghi rằng liệu ấn nhẹ một cái thì có thể chảy máu hay không. “Cho dù Vân Lạc không can thiệp thì ta cũng không chết được, cùng lắm chỉ bị thương nặng mà thôi!” Hứa Hưu bỗng nhiên đứng lên biện hộ cho mình. Chỉ là vừa nói xong thì hắn cũng phát hiện mình nói sai rồi! Nếu không phải có nhiều nhân vật lớn ở đây như vậy, hắn thật sự muốn khóc thật to! Giờ phút này ngay cả ý nghĩ muốn chết hắn cũng có. Trước đó khi Vân Lạc nói như vậy, mặc dù mọi người đều nghĩ nàng nói thật, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn còn nghi ngờ, dù sao chuyện này cũng quá mức hoang đường. Nhưng một câu của Hứa Hưu chẳng khác nào xác nhận lời Vân Lạc nói. Bị một hậu bối Nửa Bước Tiên Thiên đánh đến thương tích nặng nề, so với đánh chết… thì có khác gì nhau? “Khụ khụ…” Chu Phi Hàng rốt cuộc cũng không thể im lặng được nữa, hắn cảm thấy mình phải lên tiếng giải vây thôi. “Thật ra lúc ấy ta cũng có mặt ở đó. Tiểu tử Nửa Bước Tiên Thiên kia tên là La Chinh, có quan hệ khá tốt với cháu gái ta. Hôm nay, quả thật vì một vài nguyên nhân mà hắn và Hứa Hưu có xảy ra chút mâu thuẫn. Hứa Hưu sở dĩ thua cuộc không phải vì không đấu lại La Chinh, chỉ là do khinh địch nên có chút lơ là sơ ý, cuối cùng rơi vào thế bị động.” Lời giải thích của Chu Phi Hàng, mọi người cũng không tiếp nhận nổi. Cường giả Chiếu Thần Cảnh đối đầu với một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên còn phải cẩn thận từng ly từng tý? Như thế khác nào mỉa mai châm chọc. “Cho dù có thế nào, hiện tại Yêu tộc công thành, ngươi không thể khăng khăng mang hắn bên mình. Hắn cũng không thể tham gia hội nghị quân sự của chúng ta được. Vân Lạc, hay ngươi cứ thả hắn ra đã. Nếu vị đệ tử Thanh Vân Tông - La Chinh này đã phạm tội gì, sau này chắc chắn sẽ bị phủ Quân Luật xử trí.” Hình Thiên Tố vốn cảm thấy rất hứng thú với La Chinh, nhưng lúc này Yêu tộc công thành, họ cần bàn bạc khẩn cấp để tìm ra phương án giải quyết, vậy nên không thể lãng phí thời gian cho La Chinh được. “Không được! Nếu ta không giam hắn lại, hắn nhất định sẽ chạy trốn!” Vân Lạc lắc đầu. Nghe vậy, Hình Thiên Tố cũng không còn cách nào. Hắn biết, nếu muốn thuyết phục được Vân Lạc thì phải đánh bại nàng. Thế nhưng lực chiến đấu của Vân Lạc quả thật cực kỳ khủng bố, Hình Thiên Tố dù tự tin với thực lực của mình đến đâu cũng không dám chắc có thể đánh bại được nàng. Huống chi, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của Đế Quân là đối phó với cuộc tấn công của Yêu tộc, hắn sao có thể uổng phí sức lực đi khiêu chiến Vân Lạc? Chẳng qua, nhất định không thể để La Chinh tham gia hội nghị quân sự của bọn họ. Hình Thiên Tố ngẫm nghĩ một hồi liền cười, nói “Vân Lạc, giờ ta tuyên bố phủ Quân Luật chính thức hoạt động trở lại, lập tức gọi mấy vị chấp sự tới đây. Ngươi tạm thả La Chinh, sau đó nhốt hắn trong phủ Quân Luật, được không?” Đôi mắt xám trắng của Vân Lạc khẽ chớp, bình thản gật đầu “Được.” “Vậy thì tốt.” Hình Thiên Tố vội vàng sai người bên cạnh đi gọi chấp sự của phủ Quân Luật. Sau đó, bàn tay trắng nõn của Vân Lạc nhẹ nhàng vung lên. Nháy mắt, kết giới sáu cạnh trong suốt cực kỳ kiên cố đột ngột biến mất không chút dấu vết. Không còn trói buộc nữa, cả người La Chinh nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Quả là một người ôn hòa chính trực, vị Tổng Đốc Đế Quân này thật sự không tồi! Hắn vươn vai đứng dậy. Sau khi vận động một hồi, cơ thể cứng ngắc mới dần thả lỏng. “La Chinh, ngươi tạm thời đi cùng chấp sự phủ Quân Luật một chuyến…” Chu Phi Hàng liếc mắt nhìn La Chinh, nhỏ giọng dặn dò. Vào phủ Quân Luật không phải chuyện xấu. Tuy La Chinh thật sự giết chết Gia Cát Thanh Vân - mưu sĩ của Đế Quân, nhưng nếu Chu Phi Hàng muốn thông qua phủ Quân Luật để bảo vệ La Chinh thì quả thực không khó. La Chinh gật đầu, ngay sau đó, mấy vị chấp sự của phủ Quân Luật đi đến. Nghe phân phó của Hình Thiên Tố, hai vị chấp sự trong đó lập tức dẫn La Chinh ra ngoài. Đợi khi bóng dáng La Chinh khuất hẳn, Hình Thiên Tố bắt đầu phân công nhiệm vụ cho Đế Quân. “Lần này công thành, bọn Yêu tộc đã lên kế hoạch nhiều ngày. Nếu chúng dám tấn công vào lúc này, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, thậm chí càng cần phải cẩn thận, cảnh giác hơn.” Yêu tộc chưa bao giờ tấn công mà không nắm chắc thế cục. Ví dụ như hai tháp Càn Khôn sừng sững bấy lâu nay, Yêu tộc chưa bao giờ tấn công trực diện. Nhưng lần công thành trước, Yêu tộc chuẩn bị vô cùng chu đáo, kết quả đã khiến Đế Quân trở tay không kịp, chiếm đoạt được hai tháp Càn Khôn. Lần này tấn công thành Bạch Đế, ai có thể biết chắc Yêu tộc đã chuẩn bị lực lượng hùng mạnh đến đâu? Để đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra, tất cả mọi người trong thành Bạch Đế phải nâng cao tinh thần cảnh giác. “Lần tấn công thành Bạch Đế này, thực lực của bốn đại Yêu Vương cũng rất mạnh, nhất là Hắc Thiết Yêu Vương và Thiên Uy Yêu Vương. Thực lực của hai con Yêu Vương này quả thật sâu không lường được. Sau khi khai chiến, ta đề nghị Viên Thành Đông, Hắc Bài… mấy người các vị giữ chân Hắc Thiết Yêu Vương…” Hình Thiên Tố vừa nói vừa lướt tay ấn nhẹ lên chiếc bàn trước mặt, trên đó xuất hiện từng hình ảnh ghi rõ tên của bốn con Yêu Vương cũng như thực lực và điểm yếu của chúng. Hóa ra chiếc bàn này là một hòn Tín Khuê khổng lồ. Khi bọn họ đang bàn luận hăng say, Hình Thiên Tố đột nhiên biến sắc mặt, cười khổ một cái “Xem ra chúng ta không thảo luận được nữa rồi, ta cảm nhận được vài luồng yêu khí khổng lồ đang xông thẳng về phía thành Bạch Đế!” Khỏi phải nói, có thể tỏa ra yêu khí cuồn cuộn như vậy chắc hẳn là bốn con Yêu Vương mà Hình Thiên Tố vừa nói! “Đã như vậy, trước tiên cứ đánh bại bọn chúng rồi hãy nói!” Một lão già đứng bên vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Hình Thiên Tố gật đầu. “Mọi người chuẩn bị, nghênh chiến!” Hình Thiên Tố ra lệnh một tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy, hóa thành từng vệt sáng nhảy lên nóc nhà phủ Tổng Đốc rồi lao vút ra ngoài. Vân Lạc đứng bất động tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, dường như nhớ ra gì đó. Lát sau, nàng phi thân bay ra ngoài, nhưng không nhảy lên nhóc nhà mà men theo cổng lớn của phủ Tổng Đốc. La Chinh và mấy vị chấp sự kia chưa đi quá xa. “Trong mấy ngày Yêu tộc công thành này ngươi đành phải chịu uất ức một chút. Ta thấy Tổng Đốc cũng không phải cố ý muốn làm khó ngươi.” Một vị chấp sự trong phủ Quân Luật lên tiếng. La Chinh khẽ gật đầu. Dù thế nào, nếu so với việc bị cầm tù trong kết giới chật hẹp của Vân Lạc thì cái này vẫn tốt hơn. Đi theo bên cạnh nàng mấy ngày quả thật khiến La Chinh muốn nổi điên! Đúng lúc này, La Chinh bỗng nghe được tiếng gió thổi ào ạt từ phía sau. Một linh cảm không lành bất giác dâng lên trong lòng hắn. Hắn vừa quay đầu liền thấy Vân Lạc đang lao thẳng về phía mình. Trước khi La Chinh và mấy vị chấp sự kịp phản ứng, Vân Lạc đã vung tay đấm thẳng vào bụng La Chinh. Đừng thấy Vân Lạc thoạt nhìn mảnh mai nhỏ nhắn, cả người có lẽ chưa đến năm mươi cân, nhưng nắm đấm của nàng lại ẩn chứa sức mạnh lớn kinh người. Dù thân thể La Chinh có là linh khí đi nữa, nhưng chịu một quyền tàn bạo của Vân Lạc, cả người vẫn đau đến mức co người lại như một con tôm. “Răng rắc, răng rắc…” Khối kết giới trong suốt một lần nữa vây khốn La Chinh. Mặt mấy vị chấp sự nhận nhiệm vụ áp giải La Chinh thoáng biến sắc “Vân Lạc đại nhân, Tổng Đốc đại nhân đã ra lệnh nhốt La Chinh lại, ngài định…” Vân Lạc thản nhiên nói “Ta không yên lòng, cứ để hắn theo ta thì tốt hơn.” “Nhưng Vân Lạc đại nhân, Yêu tộc đang công thành, nếu ngài cứ mang theo hắn như vậy thì phải chiến đấu với Yêu Vương thế nào?” “Đây là chuyện của ta.” Vân Lạc vung tay, cả người tựa như một tinh linh nhanh nhẹn bay vút lên cao. Ngay sau đó, La Chinh cũng bị một lực kéo điên cuồng cuốn thẳng lên trời. “A a a a…” Khi cảm giác trời đất quay cuồng dần lắng xuống, La Chinh liền nhìn thấy thành Bạch Đế dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, chớp mắt cả người đã cách mặt đất hơn nghìn trượng. La Chinh quay đầu, thật sự muốn mắng cô nương này một trận, thế nhưng nghĩ đến tính cách lạnh nhạt dửng dưng chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Vân Lạc, thì sợ rằng có mắng cũng chỉ uổng công. Đành vậy, hiện giờ hắn chính là cá nằm trên thớt, đành bó tay chịu trói mà thôi. La Chinh lơ lửng trên trời, nhìn thấy cả thành Bạch Đế ngập chìm trong khói lửa. Vô số chấm đen chi chít bò trên tường thành như sóng cuộn. Những chấm đen kia chính là yêu binh, yêu tướng của Yêu tộc. Giữa những mảng đen đặc là đốm lửa khổng lồ không ngừng bùng nổ từ nỏ Hỏa Thần và pháo Hỏa Thần của Đế Quân. Giờ phút này bọn họ cũng đang phản kích kịch liệt. “Không biết nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong đã rút lui chưa.” Trong lòng La Chinh có chút lo lắng. Tuy thành Bạch Đế đã cố thủ vô số năm, chưa lần nào bị công phá hoàn toàn, nhưng trong chiến tranh thì mấy chuyện này không ai dám chắc. Dù thành Bạch Đế không bị đánh chiếm thì thực lực của đông đảo đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng không nổi trội, ở trong hỗn chiến cũng rất khó đảm bảo an toàn. La Chinh đang đăm chiêu thì chợt nghe thấy tiếng dây cung kéo căng, sau đó là một loạt tiếng “vút vút vút…” khi mũi tên xé toạc không gian truyền đến tai hắn. Chỉ thấy ở mặt sườn xuất hiện một bầy yêu điểu đang cầm cung tên bắn điên cuồng lại đây. Thấy có mũi tên bắn thẳng về phía mình, La Chinh hoàn toàn chẳng lo lắng chút nào. Không biết cái kết giới trong suốt đang bao vây hắn được làm từ gì, mà đến ngay cả năng lượng khổng lồ trong người hắn cũng chẳng thể phá hỏng nó được dù chỉ một chút, thế nên những mũi tên kia chẳng thể gây tổn thương cho hắn chút nào. “Keng, keng, keng…” Đúng như La Chinh dự đoán, mũi tên vừa chạm phải kết giới trong suốt liền trượt thẳng xuống, không để lại dấu vết nào. Lúc này, Vân Lạc đang bay lơ lửng phía trên La Chinh. Chiếc váy trắng như tuyết của nàng bồng bềnh trong gió, đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng qua vạt váy dài. Đôi guốc gỗ lỏng lẻo trên chân nàng chấp chới như muốn rơi ra, nhưng dù thế nào cũng không rơi được. Những mũi tên màu đen kia bắn về phía nàng như đụng phải vách tường trong suốt, rào rào rơi xuống. Trong đôi mắt trắng của nàng chợt lóe lên một chút ánh sáng mơ hồ. Xung quanh thân thể nàng tức thì bắn ra vô số mảnh kết giới nhỏ trong suốt đủ mọi hình dáng, có hình tam giác, cũng có hình tròn, tựa như những hạt mưa bé nhỏ trong veo. Chúng bị một sức mạnh vô hình điều khiển bắn thẳng về bầy yêu điểu. “Phụt phụt phụt phụt…” Bầy yêu điểu bị những “hạt mưa” trong suốt xuyên thủng thân thể, cả cánh và thân mình đều bị trận mưa này tấn công dồn dập. “Kéc kéc kéc…” Có mấy con yêu điểu may mắn phát ra được tiếng kêu thảm thiết, còn phần lớn trong số chúng thì trực tiếp bị đâm thành cái sàng rơi rụng lả tả. La Chinh lắc đầu nhìn đám yêu điểu rơi xuống, thầm than bọn mi tìm ai không tìm, lại cứ khăng khăng chán sống tới trêu chọc Vân Lạc làm gì…
Bản convert Màu máu đỏ ngạc thổ như là nước bình thường mềm mại, theo La Chinh thân thể nhanh chóng di vị Ngạc Yêu Vương níu lại La Chinh một đường là đi về phía trên chui vào, không bao lâu không ngờ chui ra mặt đất!Ở chỗ không xa tọa lạc một cái Tam Giác Cánh Hoa vậy vật thể, La Chinh xác định phương vị của chính mình sau trên mặt lộ ra cười ở dưới mặt đất mở cách xa mấy chục dặm, kết quả hoàn toàn làm cho hướng ngược lại, lại chạy đến trong Ngạc Yêu Tuyệt Địa ngay phía dưới tới.“Kéo hắn đi vào,” cầm đầu Ngạc Yêu Vương nói vị chống chọi La Chinh Ngạc Yêu Vương thẳng đem La Chinh kéo vào trên Tam Giác Cánh Hoa.“Tạch tạch tạch...”Tại La Chinh tới gần sau mới phát hiện Tam Giác Cánh Hoa này đúng là to lớn vật còn sống, ba cái sừng sững cánh hoa chung quanh dài khắp gai nhọn, nhìn qua như là nào đó quái thú Chinh bị đẩy vào Tam Giác Cánh Hoa về sau, dưới đáy bỗng nhiên duỗi ra một cây cái ngón út lớn bằng xúc tu, đem La Chinh gắt gao quấn quanh.“Không nên ý đồ giãy giụa.”“Đây là không có thống khổ nhất chết kiểu, nếu như ngươi là ý đồ giãy giụa cùng đào thoát, chỉ biết để cho ngươi sống không bằng chết.”Hai vị Ngạc Yêu Vương cảnh cáo nói.“Không phải là các ngươi nuốt mất ta?” La Chinh tò mò đó một Ngạc Yêu Vương hừ một tiếng, có chút ghét bỏ nói, “chúng ta không ăn thịt người.”Bỏ xuống những lời này về sau, chúng liền xoay người rời đi Tam Giác Cánh Ngạc Yêu Vương tại Tam Giác Cánh Hoa bên ngoài duỗi ra tế tế cánh tay, quơ móng vuốt sắc bén dùng tiếng nói của chúng một hồi thì thầm, sau đó liền mang theo tất cả ngạc yêu đám vừa múa vừa hát nhảy dựng lên.“Chúng không nuốt ta... Đó là Tam Giác Cánh Hoa này nuốt ta?” La Chinh chỉ có thể chứng thực Nguyên Thủy Thiên Tôn.“Nuốt mất ngươi lại không cách nào kế thừa ngươi Huyết Mạch chi Lực, chúng đương nhiên sẽ không làm chuyện loại này,” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu nói ra, “những thứ này tuyệt địa hình được không là tình cờ, bọn hắn đều có thủ đoạn của chính mình tiến hành hiến tế.”“Hiến tế...” La Chinh chẳng qua là hơi có chần chờ liền biết, “chính là nuốt mất Bất Hủ Cảnh chứ?”“Đúng,” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu nói ra, “hiến tế Bất Hủ Cảnh thì sẽ tăng cường chúng toàn bộ bầy tộc, cho nên mỗi một vị Bất Hủ Cảnh đều là trong Tam Thanh Thiên tất cả con mồi của Bỉ Ngạn Sinh Linh, đây cũng là trong Tam Thanh Thiên chỗ nguy hiểm nhất.”Như Thái Nhất Thiên Cung đối với Tam Thanh Thiên không có hiểu như vậy, cho nên Lý Bôi Tuyết cho dù đọc thuộc lòng điển tịch tư liệu, nhưng nàng chỉ biết là Tam Thanh Thiên rất hung hiểm, trong này những hung vật kia đám đối đãi Bất Hủ Cảnh có sâu đậm địch ý, đến vào trong đó cấp độ sâu nguyên nhân thì không rõ lắm.“Có thể chúng là hướng ai hiến tế, chẳng lẽ là Tứ Linh Môn?” La Chinh suy đoán nói.“Ta chỉ biết là là hướng Huyền Lượng Thế Giới bên ngoài tiến hành hiến tế, bởi vì mỗi một lần hiến tế đều sẽ mở ra một cái cùng loại Bất Hủ Họa Quyển thông đạo, còn có phải hay không Tứ Linh Môn ta trước kia không rõ ràng lắm, hiện tại xem ra hẳn là tám chín phần mười,” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu nói.“Ta đây vừa mới vào Tam Thanh Thiên liền trở thành hiến tế đối tượng, chuyện này...” La Chinh cũng là im lặng.“Cô cô cô...”Trong Tam Giác Cánh Hoa này phát ra một hồi thanh âm quái dị về sau, ba khối cánh hoa liền trực tiếp khép kín, cánh hoa chung quanh gai nhọn tức thì cắn hợp lại cùng nhau, màu đen lập tức đem La Chinh bao phủ...“Ô... Ô... Ô... N... G...”Bóng tối vẻn vẹn tiếp tục nháy mắt, trong cánh hoa trên vách đá hiện ra từng đạo phức tạp Phạm Văn, đồng thời một chùm sáng từ trên xuống dưới chiếu rọi trên người La Chinh, này một chùm sáng phóng lên trời thẳng bắn hướng lên bầu trời ở chỗ sâu trong, làm như cùng Huyền Lượng Thế Giới một chỗ thành lập liên lúc đó, thêm nữa tế tế lông tuyến hướng La Chinh thân thể chạy tuôn đi qua, những vòi này phía trước là từng căn từng căn Không Tâm Gai Nhọn, ít Không Tâm Gai Nhọn này đâm vào “con mồi” thân thể về sau, có thể nhanh chóng đem con mồi trong cơ thể huyết dịch hấp thu không còn một mảnh.“Xem ra cái gọi là hiến tế, thật là chạy Bất Hủ Cảnh huyết mạch trong cơ thể tới,” La Chinh bĩu môi, “Này, như không động thủ nữa ngươi nhưng là phải bị hấp thu đi...”Những thứ khác Bất Hủ Cảnh dung hợp huyết mạch về sau, liền cùng huyết mạch trở thành chỉnh thể, huyết mạch lực lượng liền để cho bọn hắn sử Chinh lần này tính là có chút bi thảm, Khởi Nguyên Thần Huyết căn bản không với hắn dung hợp, đa số thời điểm đều là bất đắc dĩ bố quá Khởi Nguyên Thần Huyết là phi thường kiêng kị từ La Chinh trong cơ thể ly khai, như vậy “tế tự” sợ rằng sẽ chọc giận Khởi Nguyên Thần Huyết.“Xôn xao...”Mắt thấy những Không Tâm Gai Nhọn kia muốn đâm về phía La Chinh, La Chinh đã cảm giác được huyết mạch trong cơ thể một cơn chấn theo La Chinh phỏng đoán, Khởi Nguyên Thần Huyết sẽ phải trợ giúp hắn tiến hóa ra kiên cố thân thể, ít nhất lại để cho ít Không Tâm Gai Nhọn này trát không tiến La Chinh nghĩ lầm rồi...Trong cơ thể hắn xác thực sinh ra kịch liệt biến hóa, nhưng thân thể cũng không trở nên càng kiên cố thứ nhất Không Tâm Gai Nhọn bắn về phía La Chinh lúc, bị La Chinh trong cơ thể Hồn Nguyên Chi Linh cản lại, nhưng Hồn Nguyên Chi Linh hấp thu lực lượng là có hạn, ít Không Tâm Gai Nhọn này một vòng bắn một lượt đã để cho Hồn Nguyên Chi Linh lâm vào mệt tất cả Không Tâm Gai Nhọn tiến hành vòng thứ hai bắn một lượt lúc, một màn quỷ dị xuất Chinh trong cơ thể tất cả lớn nhỏ kinh mạch giống như là linh hoạt tiểu như rắn, tại trong cơ thể của La Chinh không ngừng mà chạy, đung đưa, những kinh mạch này dường như Vị Bặc Tiên Tri, đối mặt tốc độ cao trát vào Không Tâm Gai Nhọn, chúng luôn có thể sớm tránh đi.“Tạch tạch tạch lộc cộc...”Tế tế Không Tâm Gai Nhọn không ngừng mà đâm vào La Chinh thân thể, có thể mỗi một lần đều không thu hoạch được gì, Không Tâm Gai Nhọn hấp thu không được cho dù là một giọt máu tươi...Khởi Nguyên Thần Huyết là hấp không đi, có thể La Chinh liền thảm rồi, từng đám cây Không Tâm Gai Nhọn tiến công dưới, thân thể của hắn lập tức trát ra rậm rạp chằng chịt lỗ nhỏ!“Gia hỏa này... Hơi quá đáng chứ?” La Chinh Ninja kịch liệt đau nhức nói Thủy Thiên Tôn thấy một màn như vậy cũng là im lặng, dùng Khởi Nguyên Thần Huyết năng lực xứng đáng thủ đoạn tốt hơn tránh đi Không Tâm Gai Nhọn, làm như vậy hoàn toàn là tại thừa cơ trả thù La Tam Giác Cánh Hoa’ công kích La Chinh nhiều lần sau cũng hấp thu không được huyết dịch, cũng rất kỳ quái, nó liền khiến Không Tâm Gai Nhọn đâm vào La Chinh trong cơ thể chỗ càng sâu, có thể La Chinh kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn biến thành yêu quái một dạng điên cuồng lệch vị trí, trốn đông núp tây...Tam Giác Cánh Hoa bên ngoài...Bốn Ngạc Yêu Vương cùng sau lưng ngạc yêu đám đều là chỉnh tề quỳ trên mặt tế đối với Ngạc Yêu Tộc mà nói là phi thường trang nghiêm sự tình, tại tế tự không có hoàn thành lúc chúng sẽ bảo trì an tĩnh tuyệt khi hiến tế hoàn thành, chúng thì sẽ cảm giác lực lượng tại mỗi người trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhất là đối với bốn vị Ngạc Yêu Vương lợi ích lớn theo kinh nghiệm của dĩ vãng, đại khái thời gian một nén nhang tế tự liền hoàn thành...Hiện tại đã qua bốn nén nhang thời gian...Loại tình huống này phát sinh cực ít, bình thường nói rõ tế tự đối tượng huyết mạch thập phần thuần thể thời gian từng giờ trôi qua, cầm đầu Ngạc Yêu Vương đã cảm thấy không đúng, lại thuần hậu huyết mạch cũng sẽ không vượt qua ba đốt hương thời gian, bên trong tế đàn chỉ sợ xuất hiện biến sáu nén hương thời gian trôi qua về sau, trong Ngạc Yêu Tuyệt Địa như cũ duy trì an tĩnh tuyệt đối, nhưng một cỗ tâm tình bất an tại ngạc yêu trong lan đầu Ngạc Yêu Vương rốt cuộc quyết định, bỗng nhiên đứng dậy muốn lên tế đàn điều tra một đến tột cùng. Thông Báo Website chuyển qua sử dụng tên miền mới , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ! Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app để truy cập website.
“Mạnh miệng lắm!” Gia Cát Phong thật sự bị sự cuồng vọng của La Chinh làm cho tức đến nghẹn họng. Đúng vào lúc này đột nhiên lại nghe thấy một tiếng xé gió vang lên. “Vèo!” Một chiếc phi tiêu lá liễu vừa mỏng vừa hẹp bắn về phía La Chinh từ hướng cửa chính. La Chinh mặt không đổi sắc, duỗi ngón tay đẩy nhẹ chiếc phi tiêu lá liễu kia ra ngoài. Sau đó một hình bóng yểu điệu xinh đẹp bước vào “Phong ca, giết hắn đi!” Cô ả này chính là Trác Phi – người từng gặp La Chinh ở phòng đấu giá lúc trước. Không nghĩ tới cô ả thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, nhưng tính tình lại nóng nảy như thế. Gia Cát Phong còn chưa động tay mà nàng ta đã ra đòn trước rồi. Người đàn bà của mình cũng đã ra tay rồi nên đương nhiên Gia Cát Phong cũng sẽ lên luôn. Trong tay Gia Cát Phong lóe ra một luồng ánh sáng màu cam, sau đó một thanh kiếm lớn liền ngưng kết trong tay hắn. Đây chính là “Thất Huyền Yêu Kiếm” – tuyệt kỹ thiên giai cực mạnh của Gia Cát gia. Thanh cự kiếm kia vừa ngưng kết xong liền bị Gia Cát Phong thuận tay phóng ra, lơ lửng giữa không trung, nhằm thẳng về phía La Chinh. Kì lạ chính là, thanh cự kiếm như được một kẻ vô hình cầm trong tay vậy. Hơn nữa, cự kiếm còn không chỉ có một thanh. Sau khi Gia Cát Phong triệu hồi ra một thanh cự kiếm, những luồng ánh sáng màu cam trong tay vẫn tiếp tục lập loè, không ngừng tạo ra thêm những thanh cự kiếm khác. Cuối cùng, bên người Gia Cát Phong xuất hiện bảy thanh cự kiếm, mà những thanh cự kiếm đó lại cứ như có người đứng đằng sau điều khiển. “Lên!” Gia Cát Phong ra lệnh một tiếng, bảy kiếm sĩ vô hình kia liền giơ cự kiếm xông về phía La Chinh. Có kiếm đâm ngang, có kiếm chẻ dọc, bảy kiếm sĩ vô hình cực kì đồng lòng, khóa chặt lại hết các phương hướng xung quanh La Chinh. Cùng lúc đó, bóng dáng Trác Phi chợt lóe lên, bàn tay ngọc búng ra liên tục, từng chiếc phi tiêu lá liễu lập lòe ánh sáng tử vong bay thẳng về phía La Chinh. Sau lưng La Chinh, Tần Mộc đương nhiên cũng không dám dừng lại, hắn nhận lợi ích lớn như vậy của Gia Cát gia thì giờ phút này cũng phải ra tay đóng góp chút công sức. Lấy chân nguyên làm mực, hắn giơ chiếc bút Phán Quan trong tay lên giữa không trung, viết ra một chữ “phong” thật lớn. “Phong ấn!” Chữ “phong” vừa mới xuất hiện thì lập tức biến mất trong không trung, nháy mắt đã tới trước mặt La Chinh. Rõ ràng chiêu này phát ra sau bảy thanh cự kiếm của Gia Cát phong và phi tiêu lá liễu của Trác Phi, vậy mà lại đến trước. Chữ “phong” đó vừa đến trước mặt thì chân nguyên Thiên Ma trong tay La Chinh cũng đột nhiên biến mất. “Ha ha. Phong Tự Quyết này của ta có thể phong ấn chân nguyên của ngươi, để ta xem ngươi định lấy cái gì ra chống cự!” Tần Mộc cười đắc ý nói. Mặt La Chinh vẫn không biến sắc. Nếu Phong Tự Quyết này có thể phong ấn lại chân nguyên thì cũng coi như là một loại kết giới, vậy tinh thạch Huyết Phỉ trong cánh tay mình cũng có đất dụng võ rồi! “Hừ! Trò mèo mà thôi. Phá cho ta!” Tay trái La Chinh đánh ra một quyền về phía chữ “phong” to lớn kia “Vô dụng thôi! Muốn dùng sức mạnh cơ thể để phá vỡ phong ấn của ta? Mơ mộng hão huyền!” Tần Mộc lắc đầu, vẻ mặt khinh thường. Nhưng nắm đấm La Chinh vừa mới va chạm vào chữ “phong “ kia thì tức khắc có một luồng năng lượng màu đỏ tuôn ra. Luồng năng lượng màu đỏ này lan lên chữ “phong” lập tức tạo thành những vết rạn nứt màu đỏ trông như mạng nhện. Ngay sau đó là sức mạnh từ cú đấm của La Chinh. “Đùng...” Chữ “phong” kia lập tức bị La Chinh nện nát bấy, biến mất sạch sẽ. La Chinh dùng ánh mắt xem thường, liếc Tần Mộc một cái, sau đó mới xoay người tránh phi tiêu lá liễu mà Trác Phi liên tiếp bắn ra. Những phi tiêu lá liễu này không có uy hiếp gì lớn với La Chinh, mà thực lực của Trác Phi cũng không coi là mạnh, nên cho dù có bị phi tiêu lá liễu bắn trúng thì cũng chỉ bị phiền phức một chút thôi. Điều thực sự uy hiếp La Chinh chính là bảy thanh cự kiếm mà Gia Cát Phong triệu hồi ra. Những cự kiếm này có uy lực không tầm thường. Có thể được đánh giá là công pháp thiên giai thì hẳn là phải có chỗ độc đáo của nó. Bảy thanh cự kiếm kia đều là được bảy bóng dáng vô hình điều khiển, đối mặt với bảy vị kiếm sĩ vốn không tồn tại thì dù có là ai cũng cực kì đau đầu. Tuy vẫn có thể tránh được, nhưng phía sau cự kiếm làm gì có ai, làm sao có thể tiêu diệt được chúng? Đối với người khác mà nói, có thể đây là một chuyện tương đối phiền phức, nhưng đối với La Chinh thì hắn lại có phương pháp phá giải từ lâu. “Vù vù!” Một thanh cự kiếm bổ xuống đầu La Chinh. Hắn không tránh không né mà khẽ vươn tay, trực tiếp dùng tay không đỡ kiếm. Hắn dùng một chiêu đơn giản nhất, cũng thực dụng nhất chính là “tay không đón dao sắc”! “Keng!” Hai tay La Chinh kẹp chặt thanh cự kiếm này! Gia Cát Phong híp mắt, nâng tay chỉ vào La Chinh “Ngươi có thể đỡ được một thanh kiếm của ta, chứng tỏ cũng không tệ. Đáng tiếc ngươi chỉ có một đôi tay, không biết ngươi định đỡ sáu thanh kiếm còn lại thế nào?” Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Phong, sáu thanh cự kiếm còn lại bổ nhào về phía La Chinh theo những phương hướng khác nhau. “Không đỡ được thì khỏi phải đỡ!” La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, chân nguyên Thiên Ma trong tay cuồn cuộn tuôn ra chui vào thanh cự kiếm trong tay. Chỉ chốc lát, thanh cự kiếm chầm chậm biến sắc, toàn thân đang màu cam dần chuyển hóa thành một màu tím đen. Đợi đến lúc La Chinh buông tay ra, quyền khống chế cự kiếm cũng đã bị La Chinh nắm giữ. Ngón tay La Chinh vẽ một vòng tròn, thanh cự kiếm này cũng lướt theo vòng tròn đó rồi nằm ngang ra trước mặt La Chinh. “Keng! Keng! Keng!” Sáu thanh cự kiếm khác do Gia Cát Phong điều khiển đều chém vào thanh cự kiếm màu tím đen ấy, công kích mạnh mẽ đều bị cự kiếm màu tím đen cản lại. Gia Cát Phong thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn thật sự không ngờ, La Chinh lại có thể cướp đoạt cự kiếm của mình! Rốt cuộc La Chinh tu luyện loại công pháp quái dị gì vậy? Gia Cát Phong không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này hắn chỉ một lòng muốn giết chết La Chinh. Tuy tổn thất mất một thanh cự kiếm nhưng hắn còn có sáu thanh cự kiếm khác mà. Vì vậy Gia Cát Phong lại vung tay, sáu thanh cự kiếm lại lần nữa được những người vô hình nhấc lên, chuẩn bị công kích La Chinh lần nữa! Nhưng vào lúc này, trên bề mặt sáu thanh cự kiếm kia bỗng nhiên xuất hiện một vài điểm màu tím đen lấm tấm, chúng từ từ mở rộng, chỉ chốc lát sau liền lan ra toàn bộ thân kiếm. “Chuyện gì thế này?” Gia Cát Phong trợn trừng hai mắt. Cảnh tượng xảy ra trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn cảm nhận được sáu thanh cự kiếm còn lại đều mất liên hệ với hắn cùng một lúc. Hắn trơ mắt nhìn cả sáu thanh cự kiếm đều biến thành một màu tím đen... La Chinh thờ ơ nhìn Gia Cát Phong “Ta nói rồi, ngươi đã không còn tư cách để lấy mạng của ta nữa. Với thực lực ngươi hiện giờ, nhìn thấy ta có lẽ nên nhấc chân bỏ chạy, đáng tiếc... Ngươi không thông minh như vậy!” Chân khí Thiên Ma sau khi chuyển hóa thành chân nguyên Thiên Ma thì sức chiếm đoạt lại càng thuần túy, càng kinh khủng hơn, tốc độ cắn nuốt cũng tăng lên rất nhiều. Khi La Chinh sử dụng thanh cự kiếm đầu tiên ngăn cản sáu thanh cự kiếm còn lại, hắn đã tranh thủ lúc lưỡi kiếm của chúng chạm vào nhau, điều khiển chân nguyên Thiên Ma trong thanh cự kiếm đầu tiên tràn qua lỗ hổng trên mũi kiếm, chui vào trong sáu thanh cự kiếm còn lại. Tuy nói bên trong sáu thanh cự kiếm chỉ có một tia chân nguyên Thiên Ma truyền vào, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi. Chân nguyên Thiên Ma sẽ không ngừng mà chiếm đoạt chân nguyên của Gia Cát Phong, sau đó tốc độ tăng trưởng sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cho nên quyền khống chế sáu thanh cự kiếm mau chóng thuộc về La Chinh. Hai tay La Chinh vung vẩy một hồi, bảy thanh cự kiếm vây quanh hắn bắt đầu không ngừng xoay quanh, sau đó tất cả cự kiếm đều tập trung trên đỉnh đầu La Chinh. Giờ phút này, cô ả Trác Phi kia còn chưa chịu từ bỏ việc công kích hắn. Nàng ta vung tay một cái là lại có mười phi tiêu lá liễu hiện lên. Nhưng La Chinh chỉ hờ hững nhìn cô nàng nóng tính mà lẳng lơ này một cái rồi lạnh lùng cười, một thanh cự kiếm nhẹ nhàng vung lên trước mặt hắn, nhẹ nhàng đánh rụng hết mấy cái phi tiêu lá liễu này. Sau đó thanh cự kiếm ấy lại trở về trong đội hình. Tay La Chinh vẫn tiếp tục vung vẩy, mũi của bảy thanh cự kiếm hướng lên trên, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa các thanh cự kiếm càng lúc càng gần, cuối cùng chúng hợp lại với nhau, ngưng kết thành một thanh cự kiếm siêu lớn. “A! Đây là... Thiên Kiếm! Sao ngươi lại biết Thất Huyền Yêu Kiếm của Gia Cát gia chúng ta được!” Mặt Gia Cát Phong hiện lên vẻ không thể tin nổi. Thì ra chiêu cuối cùng của công pháp thiên giai Thất Huyền Yêu Kiếm này, chính là bảy thanh kiếm được hợp nhất lại, được xưng là “Thiên Kiếm“. Đây là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Thất Huyền Yêu Kiếm, cực kỳ khó tu luyện, chỉ khi đạt tới Chiếu Thần Cảnh thì mới có thể hoàn thành. Vậy nên chính bản thân Gia Cát Phong cũng không thể thi triển ra được, chỉ có một vài trưởng bối Chiếu Thần Cảnh của Gia Cát gia mới dùng được chiêu này. Thế nhưng sau khi cướp đoạt bảy thanh cự kiếm của Gia Cát Phong, không ngờ La Chinh lại hợp nhất chúng thành một thể, thi triển ra Thiên Kiếm trứ danh! Cũng khó trách tại sao Gia Cát Phong lại khiếp sợ như thế. La Chinh đương nhiên không hiểu được công pháp Thất Huyền Yêu Kiếm. Về phần Thiên Kiếm này, thật ra chỉ là mô phỏng được bề ngoài, chỉ là La Chinh lợi dụng đặc điểm của chân nguyên Thiên Ma, đơn thuần hợp nhất bảy thanh kiếm này lại mà thôi. Thiên Kiếm thực sự còn ẩn chứa một tia Thiên Đạo Chân Ý! Lúc này làm sao La Chinh có thể lĩnh ngộ được? Nhưng cự kiếm cực lớn trên đỉnh đầu La Chinh dù không chứa Thiên Đạo Chân Ý, nhưng bàn về uy thế hay độ lớn đều khiến người khác cảm thấy sự áp bách mãnh liệt. Mà chính cảm giác áp bách này đã dọa Gia Cát Phong đến bối rối. Hắn cứ một mực cho rằng La Chinh đã hiểu được Thiên Kiếm. Gia Cát Phong là người biết rõ nhất uy lực của Thiên Kiếm, hắn từng tận mắt nhìn thấy trưởng bối nhà mình thi triển Thiên Kiếm, chỉ một luồng Thiên Đạo Chân Ý cũng mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt. Gia Cát Phong bị dọa đến hồ đồ, không thể phân biệt nổi uy thế mà cự kiếm kia phát ra liệu có phải Thiên Đạo Chân Ý thật hay không. Vậy nên đối mặt với thanh cự kiếm này, hắn liền co giò bỏ chạy. “Muốn đi? Muộn rồi!” La Chinh vung tay lên, thanh cự kiếm dài đến một trượng, rộng chừng mấy mét liền chém về phía Gia Cát Phong. “A! Tuyệt đối không được! Nếu ngươi giết hắn thì chết cả vạn lần cũng không đủ!” Tần Mộc thật không ngờ, La Chinh lại dám ra tay giết Gia Cát Phong thật. Chẳng lẽ trong lòng tên nhóc này thật sự không kiêng dè chút nào sao? Ở trong Thanh Vân Tông mà giết Gia Cát Phong thì ai có thể bảo vệ hắn? “Phong ca, đừng chạy, liều mạng với hắn!” Trong đôi mắt Trác Phi cũng là một mảng đỏ rực, hẳn là đã thúc giục bí thuật nào đó. Trên làn da trắng như tuyết kia cũng hiện lên những điểm màu đỏ tươi, cả người đắm chìm trong một luồng yêu khí quỷ dị, những chiếc phi tiêu lá liễu trong tay cũng nhiễm từng luồng khí huyết sát. “Hừ!” La Chinh hừ lạnh một tiếng, thanh cự kiếm lướt qua một cái liền chặn hết những phi tiêu lá liễu kia, đồng thời cắn nuốt toàn bộ luồng khí huyết sát trên những chiếc phi tiêu lá liễu đó. Cự kiếm quét ngang qua, thân kiếm khổng lồ giống như một cánh cửa, đập vào thân thể Trác Phi – một thân thể xinh đẹp vô cùng khiến phần lớn cánh mày râu ngày nhớ đêm mong. “Ầm!” Thân thể Trác Phi bay ra ngoài, đâm vào tường, phát ra một tiếng trầm đục, đầu nghẹo sang một bên, ngất đi.
bách luyện thành yêu